Giả vờ như trong nhà tôi còn có một người đàn ông.

Làm xong việc này.

Tôi lập tức đóng sầm cửa chính, kéo chốt khóa lên, khóa chết từ bên trong.

Vì tôi sống một mình đã lâu.

Khi thay khóa, tôi cố ý mua loại khóa chống trộm đắt nhất.

Lúc đó người bán còn vỗ ngực cam đoan với tôi:

“Khóa này của bên tôi, sau khi khóa trong thì dù thợ mở khóa chuyên nghiệp cũng phải mất nửa ngày. Còn nếu phá khóa bằng bạo lực thì tiếng động rất lớn, đủ thời gian cho cô gọi cảnh sát.”

Để an toàn hơn nữa.

Tôi đẩy chiếc bàn ăn trong phòng khách ra phía sau cửa chính, chặn chặt cánh cửa.

Nghĩ rằng cho dù tên sát nhân có thật sự phá cửa xông vào, thì kéo dài được thêm giây nào hay giây đó.

Làm xong tất cả, tôi nhớ ra trước đây đã từng kết bạn WeChat với chú bảo vệ của khu chung cư.

Tôi gửi cho chú một tin nhắn, nhờ chú giúp tôi để mắt tới camera giám sát, xem có người lạ nào vào tòa nhà không.

Chú bảo vệ là người nhiệt tình, không hỏi lý do, lập tức đồng ý giúp tôi theo dõi, hễ có bất thường sẽ nhắn cho tôi ngay.

Tôi cảm ơn chú, sau đó trốn vào tủ quần áo trong phòng ngủ, nín thở chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng giây.

Rất nhanh, kim đồng hồ đã chỉ đến 11 giờ.

Tôi căng thẳng chú ý mọi động tĩnh ở cửa chính.

Nhưng cho đến khi thời gian vượt qua 11 giờ, bên ngoài vẫn im phăng phắc.

Không có tiếng xoay chìa khóa.

Cũng không có tiếng cửa bị đẩy mở.

Trong túi, điện thoại rung lên một cái.

Tôi thấy là tin nhắn của chú bảo vệ gửi tới, còn kèm theo đoạn video trích xuất từ camera.

【Cô bé à, chú đã kiểm tra camera rồi, không có người lạ vào khu mình đâu, yên tâm nghỉ ngơi nhé!】

Tôi mở video, kéo thanh thời gian để xem lại.

Trên màn hình là cả một bức tường hiển thị camera giám sát.

Rõ ràng hiện lên hình ảnh cổng khu chung cư, sảnh tòa nhà, lối vào hầm xe, thậm chí cả hành lang trước cửa nhà tôi.

Cho đến khi thanh thời gian kéo đến mốc 11 giờ, vẫn không thấy bất kỳ bóng người nào đi qua.

Xem xong đoạn video, thần kinh căng thẳng của tôi cuối cùng cũng dịu xuống đôi chút.

Chẳng lẽ lần này hung thủ không tới?

Tôi thật sự đã tránh được sao?

Ngay khi tôi định bước ra khỏi tủ quần áo, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

Nếu hung thủ không đến, vậy nội dung bài đăng kia… có thay đổi không?

Tôi bật sáng màn hình, lại bấm vào bài đăng để xem.

Bài đăng vẫn còn.

Nhưng tiêu đề đã biến thành:

【Khẩn cấp lan truyền! Thành phố xuất hiện kẻ sát nhân chuyên mở khóa giết người, nhắm vào phụ nữ sống một mình. Vụ mới nhất xảy ra tại tòa 3, phòng 701, khu Lục Châu. Nạn nhân bị sát hại lúc 11 giờ 05 phút tối.】

11 giờ 05?

Tôi như bị ai đó giáng cho một gậy thẳng vào đầu.

Đầu óc ong lên trong chốc lát.

Thời gian trên điện thoại nhảy từ 11:04 một cách tàn nhẫn sang 11:05.

Ngay lúc đó, tôi nghe thấy bên ngoài tủ quần áo vang lên tiếng bước chân nặng nề, đều đặn.

Từ phòng khách, hắn đi thẳng về phía phòng ngủ.

Tại sao?

Hắn vào bằng cách nào?

Camera rõ ràng không ghi lại bóng dáng của hắn! Tôi cũng đã ngụy trang trước cửa nhà rồi mà!

Nhưng hiện thực không cho tôi thêm thời gian để suy nghĩ.

Bóng người cao lớn áp sát, qua khe cửa tủ, gương mặt hắn với nụ cười âm u dần hiện ra.

Không chút do dự, hắn mạnh tay mở toang cửa tủ.

Tôi hét lên, như con cừu non chờ bị làm thịt, bị hắn lôi ra ngoài.

Ngay sau đó, con dao trong tay hắn lại một lần nữa cứa mạnh vào cổ tôi.

Trong nỗi sợ hãi tột cùng, tôi dùng giọng khàn đặc, run rẩy như sắp khóc, chất vấn hắn:

“Vì… vì sao lại giết tôi? Anh vào bằng cách nào…”

Không có câu trả lời.

Cơn đau cận kề cái chết nhấn chìm lấy tôi.

Mang theo nỗi oán hận vô tận, tôi nhắm mắt lại.

3.

Khi mở mắt lần nữa, tôi vẫn nằm trên giường.

Cảm giác tuyệt vọng lúc cận kề cái chết vẫn chưa tan biến.

Việc bị giết liên tiếp khiến tôi gần như sụp đổ.

Nhưng tôi biết, mình không còn thời gian để chìm trong sợ hãi.

Mười lăm phút nữa, tên ác quỷ đó sẽ lại tới.

Tôi phải tự cứu mình!

Như cam chịu số phận, tôi cầm điện thoại bên gối lên, lướt đến bài đăng quen thuộc kia.

Nhưng lần này, tôi kinh ngạc phát hiện nội dung bài đăng lại thay đổi.

【Khẩn cấp lan truyền! Thành phố xuất hiện kẻ sát nhân chuyên mở khóa giết người, nhắm vào phụ nữ sống một mình. Vụ mới nhất xảy ra tại tòa 3, phòng 701, khu Lục Châu. Nạn nhân bị sát hại lúc 11 giờ 05 phút tối.】

Tiêu đề tuy giống hệt lần trước khi tôi chết.

Nhưng khu bình luận vốn vắng vẻ ở hai lần trước, lần này lại có thêm rất nhiều phản hồi.

【Cô gái này thật thảm, thực ra cô ấy đã rất cố gắng tự cứu mình, nhưng vẫn không đấu lại được sự tàn nhẫn của hung thủ!】

【Đúng vậy, trước cửa còn đặt giày nam, lại dùng bàn chặn cửa, còn nhờ bảo vệ kiểm tra camera nữa. Tôi suýt chút nữa tưởng cô ấy đã biết trước mình sẽ bị giết!】

【Ai mà ngờ được hung thủ lại dùng cách đó để vào nhà chứ! Đúng là phòng không xuể!】

【Cách nào vậy? Bác ở trên nói rõ hơn đi!】