Cô ta khóc như thể rất đau lòng, nhưng ánh mắt nhìn tôi (thân xác của ba) lại tràn đầy đắc ý.

Tôi biết, cô ta vẫn chưa hài lòng với hình phạt mà ba tôi dành cho tôi trong tiệc sinh nhật. Cô ta muốn tôi hoàn toàn bị đạp xuống bùn, bị cả nhà ghét bỏ, không thể ngóc đầu lên.

Ba tôi (đang trong cơ thể tôi) giận đến đỏ mặt, mãi mới bật ra được một câu:

“Tô Vũ Nhu! Con nói vớ vẩn cái gì vậy?! Rõ ràng nồi canh này không phải ba nấu! Nhà họ Tô chưa từng bạc đãi con, vậy mà con lại làm ra chuyện này…”

Tôi hiếm khi thấy “tổng tài họ Tô” – người dày dạn thương trường – lại lúng túng đến thế, liền giữ mặt lạnh, cắt lời:

“Đủ rồi! Tô Vũ Nhu từ nhỏ đã được nuông chiều, ngay cả cơm còn chưa từng nấu, lấy đâu ra bản lĩnh nấu canh bí đỏ? Tôi thấy rõ ràng là con nấu rồi bỏ thuốc! Thật khiến người ta lạnh lòng.”

“Dòng máu đang chảy trong người con là của tôi, vậy mà độc ác đến mức này?! Tôi không có đứa con gái như con!”

Trong tầm mắt tôi, Tô Vũ Nhu nở nụ cười đắc ý, nhìn ba tôi với ánh mắt thách thức.

Cô ta tưởng rằng lần này tôi thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhưng cô ta đâu biết, người hiện đang trong thân xác tôi… chính là ba tôi.

Mắt ba tôi đỏ hoe, thậm chí rưng rưng nước mắt, nhìn tôi (trong thân xác ông), nghẹn ngào nói:

“Giờ ba mới biết mình đã sai lầm đến mức nào… Là ba nhìn nhầm người, hết lần này tới lần khác làm con tổn thương… Con cho ba một cơ hội nữa có được không?”

Lồng ngực tôi nặng trĩu. Tự nhiên thấy ấm ức đến nghẹn lời.

Tô Vũ Nhu nhẹ nhàng kéo tay áo tôi, dịu dàng nói:
“Không sao đâu ba… Cho dù ba muốn tha thứ cho chị thì con cũng chấp nhận. Chỉ là… chị ấy có thể không chút do dự mà đầu độc cả thú cưng mình yêu thương nhất, con thật sự lo cho sự an toàn của ba…”

Cô ta lại dùng chiêu cũ – lùi một bước để ép người khác phải tiến.

Nhưng lần này… tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta đắc ý nữa.

“Không có chứng cứ thì đừng ăn nói lung tung. Tôi không phải loại người hồ đồ, không phân biệt trắng đen.”

“Quản gia đã kể rõ ngọn ngành cho tôi rồi! Đứa con máu lạnh thế này nhà họ Tô không nuôi nổi! Từ giờ trở đi, con gái tôi… chỉ có một người – Tô Vũ Nhu!”

Khi tôi đang chuẩn bị vạch trần tất cả, thì cùng lúc đó, tiếng của mẹ tôi và tiếng phát ra từ chính miệng tôi (do ba tôi đang trong cơ thể) vang lên cùng lúc.

05

Mẹ tôi giận đến run người, giọng run rẩy đầy thất vọng:

“Con làm vậy có xứng đáng với ba mẹ không?! Mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra con, con mất tích bao nhiêu năm, mẹ chưa từng ngủ yên một đêm!”

“Khó khăn lắm mới tìm lại được con, ba con cũng bù đắp cho con rất nhiều rồi… Sao con có thể độc ác đến mức bỏ thuốc cả nhà?!”

“Con ngu ngốc thì thôi đi, lại còn liên tục làm tổn thương Vũ Nhu, giờ còn muốn hại chết cả nhà?! Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, nhà họ Tô thiếu gì mà không cho con?!”

Giọng bà vừa cay nghiệt, vừa tê tái, như thể tất cả những gì bà làm đều vì tôi, cuối cùng lại mang theo đau lòng tuyệt vọng.

Nếu cả nhà chưa từng trải qua chuyện hoán đổi thân xác với tôi…

Thì giờ này họ chắc chắn sẽ bị bà thuyết phục. Rồi sẽ lại đuổi tôi ra khỏi nhà, và đưa hết mọi thứ vốn thuộc về tôi — cho Tô Vũ Nhu.

Nếu như cả nhà không từng hoán đổi thân xác với tôi, chắc chắn giờ phút này tôi sẽ uất ức, đau lòng đến nát ruột gan.

Tôi cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy đó… càng không nghe được những âm mưu và toan tính kinh hoàng từ miệng chính mẹ mình!

Tôi bật cười lạnh, nhưng trong lòng lại đau như bị cắt từng nhát.

Đến khi mẹ nói hết mọi chuyện, tôi đã kéo ba đứng ra phía sau.

“Được thôi, nếu bà đã nghĩ vậy, thì cứ để hết cổ phần của tôi lại cho Vũ Thanh. Để nó tự lập, coi như là bù đắp của tôi.”

Mẹ tôi trợn tròn mắt, giọng gấp gáp:

“Lão Tô! Ông bị lú lẫn rồi à?! Con bé đó độc ác như vậy, hại con gái tôi chưa đủ, còn định đầu độc cả nhà!”

“Chẳng lẽ ông không nên đuổi nó ra khỏi nhà, tay trắng rời đi sao?!”

Khoé mắt tôi nóng rát, cổ họng nghẹn lại.

Lúc mới được đón về, người đối xử tốt nhất với tôi chính là mẹ. Nhưng giờ nghĩ lại — người khiến tôi đau nhất… cũng là bà.

Người mẹ mà tôi từng khát khao vô số lần, tối qua lại đang nép trong vòng tay người đàn ông khác, giọng điệu nũng nịu ngọt ngào.

Còn tôi, vừa hoán đổi vào cơ thể ba, lại đang nằm lạnh ngắt dưới sàn, lòng cũng nguội lạnh theo.

“Phiền chết đi được! Vứt nó đi cũng biết đường tự mò về.”

“Cơ mà cũng tốt. Nếu không phải vì Vũ Nhu bị bệnh tim, cần người hiến tạng, tôi còn lâu mới đem nó về.”

“Chờ khi nó khiến cha con nhà họ Tô thất vọng đến cùng, bị đuổi đi rồi, chúng ta ra tay cũng không muộn.”

Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc khác vang lên:
“Được rồi, tối nay tôi đã tăng liều thuốc ngủ cho lão già kia. Đảm bảo không thể tỉnh lại đâu.”

“Nào, để tôi hầu hạ em – yêu tinh phiền phức của tôi.”

Chiếc giường bắt đầu rung lên liên hồi…

“Được rồi, anh mau về đi. Yên tâm, con gái tôi chỉ có một – là Vũ Nhu. Nếu không thì lúc trước tôi đã chẳng đích thân đem Tô Vũ Thanh vứt bỏ.”

“Con nhỏ đó vừa vô dụng, vừa giống lão già kia như đúc. Nhìn là thấy ghê.”

Nước mắt tôi lặng lẽ lăn xuống, nghe từng câu mẹ nói mà tim như bị bóp nghẹt.

Nhưng sau nỗi đau… lại là cảm giác nhẹ nhõm.

Tôi mừng vì mình đã hoán đổi cơ thể.