“Một vở kịch để bọn họ tự rước lấy diệt vong.”
Tối hôm đó, tôi không về nhà, vì tôi biết mật khẩu chắc chắn đã bị đổi.
Tôi chuyển vào khách sạn ở.
Sáng hôm sau, tôi nhận được vô số cuộc gọi.
Có của ba mẹ tôi, cũng có của Lâm Hạo Vũ.
Tôi chặn hết.
Nhưng tôi không ngờ được, bọn họ lại tìm đến tận công ty tôi.
Mười giờ sáng, lễ tân gọi lên nói có người tìm tôi.
Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy Lâm Hạo Vũ dẫn theo vài kẻ lêu lổng ngồi ở khu nghỉ, chân gác lên bàn trà.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh, đang ăn hạt dưa với cô lễ tân, vỏ hạt dưa vứt đầy đất.
Thấy tôi đi ra, Lâm Hạo Vũ huýt sáo một cái.
“Yo, chị họ, cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi à? Tưởng chị chết ngoài đường rồi cơ đấy.”
Các đồng nghiệp đều thò đầu ra nhìn, chỉ trỏ xì xào.
Tôi bước tới, hạ giọng: “Mấy người đến đây làm gì? Đây là công ty.”
“Công ty thì sao? Tôi tìm chị gái tôi là chuyện đương nhiên.” Lâm Hạo Vũ đứng dậy, rung rung chân, “Mười vạn tiền lãi hôm qua, mau chuyển cho tôi. Công ty cho vay thúc giục gấp lắm, nói là trễ một ngày là phạt một vạn.”
“Tôi không có tiền.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Không có tiền?” Mẹ tôi vứt hạt dưa trong tay, đứng dậy chỉ thẳng vào tôi, “Con không có tiền thì Cố Thần không có chắc? Tối qua chẳng phải con đi tìm nó sao? Tiền đâu?”
“Đó là tiền của Cố Thần, không liên quan đến tôi.”
“Nói láo!” Mẹ tôi hét lên một tiếng, cả khu làm việc đều nghe thấy, “Con sắp cưới nó rồi, tiền nó chính là tiền con! Đồ vong ân bội nghĩa, thà đưa tiền cho người ngoài cũng không giúp em ruột mình!”
Tiếng bàn tán xung quanh càng lúc càng lớn.
Quản lý bước lại, cau mày: “Lâm Nhạc, có chuyện gì vậy? Mau xử lý chuyện nhà của cô đi, đừng ảnh hưởng đến công việc của mọi người.”
Tôi hít sâu một hơi: “Bảo vệ! Đuổi hết mấy người này ra ngoài cho tôi!”
Lâm Hạo Vũ vừa nghe tôi gọi bảo vệ, lập tức nằm lăn ra đất.
“Đánh người rồi! Chị gái đánh em trai rồi! Còn pháp luật nữa không vậy?”
Mấy tên du côn đi theo hắn cũng bắt đầu hùa theo, cầm điện thoại quay về phía tôi.
“Đây là tư cách của nhân viên doanh nghiệp nổi tiếng sao? Bạo hành người thân à?”
Mẹ tôi thì càng nhập vai, nước mắt nước mũi giàn giụa, gào khóc kể tội tôi bất hiếu thế nào, ruồng bỏ cha mẹ ra sao, vì ôm lấy đại gia mà mặc kệ sống chết của gia đình.
Nhìn những màn diễn rẻ tiền của bọn họ, lòng tôi hoàn toàn nguội lạnh.
Vì tiền, bọn họ cái gì cũng làm được.
Sắc mặt của quản lý rất khó coi: “Lâm Nhạc, cô tạm thời nghỉ việc đi, xử lý xong chuyện nhà rồi hãy quay lại. Hình ảnh công ty không thể để cô hủy hoại.”
Tôi siết chặt nắm đấm.
Đây chính là thủ đoạn của họ.
Hủy công việc của tôi, hủy danh tiếng của tôi, ép tôi phải khuất phục.
Chương 4
“Được thôi.”
Lâm Hạo Vũ từ dưới đất bò dậy, phủi phủi bụi, ghé sát vào tai tôi: “Chị, hôm nay chỉ là món khai vị. Nếu chị không đưa tiền, mai tôi sẽ đến công ty của Cố Thần mà quậy. Nghe nói gần đây bọn họ đang đàm phán gọi vốn? Nếu lúc này mà xuất hiện tin đồn vợ sắp cưới của chủ tịch là đứa con gái bất hiếu, chị nghĩ nhà đầu tư sẽ nghĩ sao?”
Tôi lập tức quay ngoắt đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Lâm Hạo Vũ cười nham hiểm: “Sợ rồi đúng không? Sợ thì mau đưa tiền đi! Ba triệu tiền gốc, cộng thêm một triệu tiền lãi, thiếu một xu cũng không được!”
Mẹ tôi ở bên cạnh phụ họa: “Còn nữa, xe của Hạo Vũ cần bảo dưỡng rồi, con cũng tiện thể đưa thêm năm vạn. Dù sao cái nhà kia cũng mất rồi, không bằng bảo Cố Thần mua cho con căn khác, viết tên Hạo Vũ, coi như bù đắp cho nhà mình.”
Sự tham lam của họ đúng là không có giới hạn.
Tôi nhìn hai con người có cùng huyết thống đứng trước mặt, dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.
“Tiền, tôi có thể đưa.” Tôi đột nhiên mở miệng.
Lâm Hạo Vũ và mẹ tôi lập tức mắt sáng lên.
“Nhưng,” tôi đổi giọng, “tôi muốn xem hợp đồng vay.”
“Xem cái đó làm gì? Dù sao chị đưa tiền là được rồi.” Ánh mắt Lâm Hạo Vũ lấp lóe.
“Không xem hợp đồng thì sao tôi biết có đúng là ba triệu? Lỡ cậu lừa tôi thì sao?”
Lâm Hạo Vũ do dự một chút, rồi lôi từ trong túi ra một bản sao hợp đồng nhăn nhúm.
“Đây đây đây, xem kỹ đi! Xem xong thì mau chuyển tiền!”
Tôi cầm lấy hợp đồng, quét mắt đọc nhanh.
Quả nhiên, đây hoàn toàn không phải là hợp đồng vay thế chấp thông thường.
Đây là một loại vay bẫy nợ.
Trong hợp đồng có điều khoản vi phạm cực kỳ hà khắc, hơn nữa phương thức xử lý tài sản thế chấp là “chuyển quyền sở hữu trực tiếp”.
Nói cách khác, chỉ cần vi phạm hợp đồng, căn nhà sẽ thuộc về công ty cho vay mà không cần trải qua quá trình đấu giá.
Còn người đại diện pháp nhân của công ty cho vay kia, họ Triệu.
Tôi nhớ bác tôi trước đây có một người bạn cờ bạc, cũng họ Triệu.
Chuyện này, có vấn đề.
“Xem xong chưa? Chuyển tiền đi!” Lâm Hạo Vũ mất kiên nhẫn giục.
Tôi gấp hợp đồng lại bỏ vào túi.
“Giờ tôi không có sẵn nhiều tiền mặt, tối về nhà, tôi sẽ bàn với Cố Thần.”
“Tối nay nhất định phải có! Nếu không mai tôi khiến Cố Thần thân bại danh liệt!” Lâm Hạo Vũ hằn học đe dọa.
Tôi nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, lấy điện thoại ra.
Cuộc đối thoại ban nãy, tôi đã ghi âm toàn bộ.
Tối đến, tôi trở lại cái gọi là “nhà” đã bị chiếm đóng.
Khóa cửa đã bị đổi, tôi gõ mãi mới có người mở, là bác gái.
Trong nhà hỗn loạn, mấy người đang chơi mạt chược, khói thuốc làm tôi ho sặc sụa.
Bộ ghế sofa da thật của tôi bị đốt lỗ chỗ bởi tàn thuốc, dưới đất toàn hộp đồ ăn và chai bia.
Bức tranh treo tường mà tôi thích nhất bị tháo xuống, thay bằng một bức tranh Thần Tài khổng lồ.
Tim tôi như đang rỉ máu.
“Ơ kìa, Thần Tài trở về rồi à?” Bác gái vừa nhấm hạt dưa vừa nói, mắt còn chẳng buồn ngước lên.
Mẹ tôi từ trong bếp đi ra, bưng một đĩa hoa quả cắt sẵn, là đem cho bác tôi ăn.
Trước đây tôi ở nhà, đến cơm nóng cũng không được ăn, giờ họ thì hầu hạ đầy đủ.

