Tôi nhìn thẳng vào anh ta: “Anh thấy rồi đó, Từ Nhạc Nhiên, tôi gả vào nhà anh, mẹ anh chính là đối xử với tôi như thế đấy.
Tôi nói cho anh biết, từ nay về sau, tôi không chịu đựng thêm một lần nào nữa!”
Mắt mẹ chồng trợn ngược: “Cô nói vậy là có ý gì?”“Tức là tôi với con trai bà ly hôn!
Từ giờ ai muốn hầu hạ bà thì cứ việc, tôi không rảnh ở lại nhà các người làm osin nữa đâu!”
Tôi nhìn Từ Nhạc Nhiên: “Anh không ký đơn? Vậy thì tôi kiện. Đến lúc đó tôi sẽ làm cho cả nhà các người gà chó không yên!”
“Cô dám?!”
Mẹ chồng tức giận hét lên. Tôi nhếch môi: “Bà cứ nhìn xem tôi có dám không?”
Bà ta tức đến run người.
“Từ Nhạc Nhiên, anh nhìn xem anh cưới phải cái thứ gì thế này!”
Tôi chẳng buồn đáp, kéo vali đi thẳng. Trước tiên đến khách sạn thuê phòng, sau đó nhắn cho Từ Nhạc Nhiên tối hậu thư.
Nếu ba ngày nữa anh còn không chịu ký, đợi qua Tết tôi sẽ đến tận công ty anh!
Ba ngày sau, đúng như tôi dự đoán, anh ta không hề liên lạc.
Tôi cũng chẳng khách sáo nữa, xách túi đến thẳng cổng công ty anh ta.
Vừa nhìn thấy tôi, Từ Nhạc Nhiên đã tái mặt, vội vàng kéo tôi lại: “Tô Cầm, có gì không thể nói cho tử tế được à? Em cứ nói ly hôn là ly hôn, em quá trẻ con rồi đấy!”
“Tốt thôi, vậy thì anh nói một lý do khiến tôi không ly hôn đi?”
Lúc này, không biết từ đâu, mẹ chồng, chị chồng lớn, em chồng nhỏ cùng nhau xuất hiện, lao đến xỉa xói tôi:
“Muốn ly hôn cũng được thôi, nhưng mà nhà họ Từ chúng tôi chẳng thiếu gì. Cô – một đứa lấy chồng xa, lấy tư cách gì mà đòi chia tài sản!”
“Còn đòi nhà tôi trả cô 68 vạn? Cô xứng đáng chắc?!”
Tôi bình thản, nâng giọng nói rõ ràng:
“Tôi gả vào nhà anh ba năm, các người bắt tôi trả tiền vay mua nhà, Từ Nhạc Nhiên không đưa tôi đồng nào, tất cả là tôi nuôi cả gia đình anh.
Giờ tôi đòi ly hôn, các người lại bảo tôi không xứng?”
“Từ Nhạc Nhiên, anh muốn quỵt tiền à? Các người ăn của tôi, sống nhờ tôi, còn không cho tôi ngồi vào bàn ăn. Bàn mười người, chỉ thiếu mỗi chỗ của tôi, đến nỗi tôi phải ngồi xe mười mấy tiếng quay về nhà mẹ đẻ trong đêm ba mươi Tết!”
“Cả nhà các người bắt nạt người quá đáng!”
Tôi đem toàn bộ sự thật đen tối của họ phơi bày trước mặt đám đông. Những người đứng xem dần dần bu lại đông hơn, ai nấy đều bắt đầu bàn tán xôn xao:
“Hóa ra là cả nhà ăn hiếp con dâu lấy chồng xa. Mất mặt thật sự!”
“Thời nay là thời nào rồi mà còn cấm người ta lên bàn ăn Tết? Mặt dày quá!”
“Đòi người ta ly hôn mà không cho chia tài sản, đúng là vô lý hết sức!”
“Thằng đàn ông này nhìn quen lắm, chắc làm trong tòa nhà này, phải xem thử làm công ty nào để còn né!”
Lúc này, mặt Từ Nhạc Nhiên đỏ bừng như cà chua chín, vội quát: “Mẹ! Mọi người đừng gây rối thêm được không? Chuyện giữa con và Tô Cầm không cần ai xen vào!”
Mẹ chồng bị mắng, mặt lúc đỏ lúc trắng. Thêm cả bao người xung quanh dòm ngó, bà ta mất mặt đến cực độ, gào lên tức tối:
“Thì sao? Con dâu nấu cơm phục vụ trưởng bối là chuyện bình thường! Bắt cô ta ăn trong bếp thì làm sao? Mấy người liên quan gì mà xía vào?!”
Chưa dứt lời, một cú giật mạnh kéo bà ta ra, ngay sau đó là một cái tát giòn tan vang lên!
6
Tôi sững sờ. Là mẹ tôi!
Bà vừa chạy đến vừa hét lớn: “Con gái tôi gả vào nhà mấy người là để bị đối xử thế này sao?
Tôi còn đang thắc mắc sao nó khóc lóc chạy về vào đêm giao thừa!”
“Thì ra là cả nhà các người liên thủ bắt nạt nó!”
Mẹ tôi giận đến run người: “Từ Nhạc Nhiên, thằng khốn! Mày đến nhà tao, tao có bắt mày rửa một cái bát nào chưa? Toàn cho mày ngồi ăn sung sướng!
Vậy mà mày để con gái tao phải nấu nướng cho nhà mày, đến Tết cũng chỉ có đậu hũ với rau xanh!
Thế mà còn dám nói là đối xử tốt với nó suốt đời?!”
“Bà già kia, tôi tát chết bà!” – mẹ tôi lao lên tát thêm cái nữa vào mặt mẹ chồng.
Chị chồng và em chồng lao tới định ngăn, nhưng bố tôi từ phía sau túm cổ tay cả hai, mỗi người một bên quăng ra như rác.
Tôi nhìn mà đứng hình.
“Bố mẹ, sao bố mẹ lại đến đây?!”
Bố tôi nhìn tôi, giọng dứt khoát: “Con gái tôi muốn ly hôn, bố đến đây làm chỗ dựa mạnh nhất cho con.
Nhà họ Từ dám động vào con gái tôi, ai động là tôi liều mạng với người đó!”
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/mung-mot-lat-ban-mung-ba-ly-hon/chuong-6

