8

Đúng lúc này, bạn tôi – La Lệ – lên tiếng dè dặt:

“Ờm… mọi người nói hai người kia cùng biến mất, có khi nào là đi…”

Cô ấy chưa dứt lời, cả đám đã hiểu ngay.

“Đi mở phòng khách sạn á?”

“Không thể nào, liều vậy sao?”

“Bọn mình vẫn đang ăn trong này, mà hai người đó dám trốn ra ngoài hú hí? Quá bất công với Thẩm Y luôn!”

“Đúng đó, nghe thôi đã thấy kinh rồi, chưa từng thấy chuyện nào khốn nạn như vậy.”

“Tôi từng đọc tin tức, có thằng đàn ông dắt bạn gái đi ăn đồ nướng, tranh thủ lúc đi mua thuốc lá mà tranh thủ… làm một hiệp, đời giờ chuyện gì cũng có thể xảy ra đó!”

Những lời thì thầm ấy, mẹ chồng và hai bà bạn đều nghe rõ mồn một.

Chỉ có mẹ chồng là tức giận, còn dì Hương và dì Trân thì… ánh mắt sáng rỡ như đang hóng drama.

Dù sao thì bình thường mẹ chồng tôi cũng khoe con trai đủ điều: giỏi giang, thành đạt, lịch thiệp. Mà nếu Chu Dịch bị bẽ mặt vì chuyện này, đối với hai bà ấy lại là một kiểu hả hê.

Dì Hương làm bộ tức giận mắng:

“Đừng nói bậy, Chu Dịch là đứa tôi nhìn nó lớn lên, tính tình đàng hoàng, nề nếp, không đời nào đi làm mấy chuyện mất mặt đó đâu.”

Dì Trân thì vừa chớp mắt cười vừa nói:

“Đúng đấy, đợi họ quay về là biết ngay thôi. Đảm bảo không đi cùng nhau đâu!”

Không ai dám nói thêm.

Không khí bỗng chốc rơi vào im lặng chết chóc.

La Lệ tranh thủ đứng lên phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:

“Em đi vệ sinh một lát.”

Dòng chữ bay hoảng loạn hết cả lên:

【Aaaaa chết rồi, có người đi vào nhà vệ sinh rồi! Xong rồi, đồ của họ vẫn còn để trong đó mà!】

【Đúng thế, xong phim rồi, chắc chắn bị phát hiện luôn.】

【Bà chủ quán đâu rồi? Sao không giúp họ giấu đồ đi chứ?!】

【Giấu cái gì mà giấu! Không thấy bà ấy rối như gà mắc tóc, quên luôn là nam nữ chính vẫn đang bị nhốt trong kho lạnh à!】

Tôi nhếch môi cười lạnh, dõi theo bóng La Lệ khuất sau cánh cửa nhà vệ sinh.

Trong đó có ba buồng, không biết cô ấy sẽ thấy gì.

Tôi âm thầm đếm ngược trong đầu.

Vài giây sau, một tiếng hét chói tai vang lên từ nhà vệ sinh!

Là giọng La Lệ.

Giang Hạo và mấy người bạn vội đứng bật dậy lao tới:

“Có chuyện gì vậy?! Gì thế?!”

Tôi và mẹ chồng cũng tò mò đi theo sau.

Chỉ thấy La Lệ đang cầm bộ đồ của Chu Dịch và Giang Hân, đứng ở cửa nhà vệ sinh, mặt mày hoang mang.

Mọi người sững người ngay tại chỗ.

9

Không biết đã qua bao lâu, Giang Hạo mở miệng trước:

“Không phải đây là quần áo của Chu Dịch và Giang Hân à?”

Vừa dứt câu, cả đám người lập tức đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ hóng chuyện.

Sắc mặt mẹ chồng tôi lập tức trắng thêm một bậc, còn dì Hương và dì Trân thì mắt trợn to hết cỡ, cố chen về phía La Lệ.

“Không thể nào? Sao đồ của họ lại ở đây được?”

“Đúng đấy, chắc mấy đứa nhìn nhầm rồi, đưa đây bọn dì xem!”

Vừa nói, hai người đã giật lấy đồ từ tay La Lệ, lật qua lật lại xem. Quần đùi của Chu Dịch và đồ lót của Giang Hân rơi lả tả đầy đất.

Mẹ chồng đưa tay che mắt, không dám nhìn nữa.

Những người khác thì trợn tròn mắt, sững sờ đứng như tượng.

Tôi làm bộ đau lòng, không tin nổi, liên tục lắc đầu:

“Không thể nào, không thể nào… chắc chắn là đồ của ai khác thôi, chỉ là trùng hợp giống họ.

“Chứ nếu không, sao lại có đồ của họ ở đây được?”

Dòng chữ bay bắt đầu rên rỉ:

【Trời ơi, bị phát hiện rồi… xấu hổ muốn chết!】

【Nhìn đồ kia là biết của nam nữ chính chứ của ai, làm giả kiểu gì được!】

【Không sao không sao, bạn thân nữ chính tới rồi, có cứu tinh rồi!】

Tôi ngẩng đầu nhìn — quả nhiên, Vương Oanh xuất hiện.

“Mọi người vây quanh chỗ này làm gì vậy?”

Khi nhìn thấy đống quần áo dưới đất, ánh mắt cô ta chớp lên hoảng loạn, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“À, đây là quần áo của Chu Dịch với Giang Hân đó. Họ mang theo bộ mới, thay rồi không cần nữa. Tôi bận quá nên quên chưa xử lý.”

Cái lý do lủng củng này, chẳng ai trong số người ở đây tin nổi.

Thế nhưng mẹ chồng lại lập tức phụ họa:

“Phải đó, chiều nay Chu Dịch có đi mua đồ với Giang Hân, còn đi cùng tôi, tôi là người trả tiền.

“Không ngờ hai đứa nóng lòng đến mức thay ngay hôm nay.”

Tôi giả vờ hoang mang hỏi lại:

“Ủa… mẹ, mẹ nói thật không?

“Nhưng chiều nay hai người họ đi với con mà?”

Mẹ chồng giận dữ tát nhẹ tôi một cái, hạ giọng quát:

“Tôi nói là đi với tôi thì là đi với tôi, cô nhiều lời cái gì!

“Mau giải thích rõ cho mọi người, nếu không khi Chu Dịch về tôi bắt nó ly hôn với cô luôn!”