Tôi lại chạy tới nắm tay Cố Hằng:
“Anh ơi, mẹ em nói đế lót đá massage có thể mát-xa lòng bàn chân, thúc đẩy tuần hoàn máu, giúp anh cao lên nữa đó.”
“Em cũng đổi lót giày giống vậy nè, em muốn cùng anh cao lên!”
Nói xong tôi giơ giày lên cho anh xem miếng lót y hệt.
Cố Hằng suýt chút nữa thì buông lời thô lỗ.
Nhưng thấy vẻ mặt ngây thơ dễ thương của tôi, cuối cùng lại cố nén xuống.
Anh hất tay tôi ra, cáu kỉnh quát:
“Từ nay đừng động vào đồ của tôi, chuyện của tôi không cần các người lo!”
Nói là vậy.
Nhưng vài giây sau, Cố Hằng vẫn ngoan ngoãn xỏ giày vào.
Kiếp trước, Cố Hằng luôn nói chuyện khó nghe với tôi, tôi cứ tưởng anh rất đáng ghét, nên cũng không để tâm đến hành động của mẹ.
Về sau tôi mới hiểu.
Cố Hằng sinh ra đã mất mẹ, ba tỷ phú lại mải lo sự nghiệp, chẳng đoái hoài gì tới con.
Từ nhỏ anh đã sống cô độc, lặng lẽ.
Lại đột nhiên mọc ra thêm một bà mẹ kế độc ác, ai mà chịu cho nổi?
Nghĩ tới đây, tôi thấy mềm lòng, liền nhét bánh mì và sữa vào tay anh:
“Anh phải ăn sáng chứ, có ăn sáng mới cùng em cao lên được.”
Cố Hằng lần nữa sững sờ.
Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu phức tạp, cuối cùng lặng lẽ vừa ăn bánh mì vừa rời khỏi.
Mẹ tôi thấy vậy, ôm tôi khen không ngớt:
“Viên Viên, con thông minh thật đấy, nhìn bộ dạng cắn răng chịu đựng của nó kìa, chắc khó chịu muốn chết!”
“Mỗi lần thấy cái mặt đưa đám đó của nó là mẹ lại tức, mau nghĩ cách gì hành nó tiếp đi!”
Tôi cố kiềm chế cơn muốn bóp chết mẹ ruột mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Anh ta không phải vừa bảo đừng xen vào chuyện của anh ta sao? Vậy thì anh ta càng cấm, mình càng phải làm!”
“anh ta không chịu ăn cơm đúng không? Mẹ cứ nấu toàn sơn hào hải vị, ép anh ta ăn đến béo phì xấu xí luôn cho anh ta tức chơi!”
Mẹ tôi vỗ đùi cái đét, kêu tôi là thiên tài.
Thế là buổi tối vừa thấy Cố Hằng về nhà, mẹ tôi lập tức kéo anh ngồi vào bàn:
“Từ hôm nay trở đi, mỗi bữa ăn đều phải nghe lời tôi!”
Đợi Cố Hằng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Chân giò, bào ngư, thịt kho tàu đã chất đầy bát của anh, tôi cũng tự tay bóc hai con tôm đút vào miệng:
“Anh gầy quá à, phải ăn nhiều thịt vào mới được.”
Khóe miệng Cố Hằng giật giật, rõ ràng đang đầy lửa giận mà chẳng biết trút đi đâu.
Mẹ tôi càng đắc ý, cầm đùi gà nhét thẳng vào miệng anh:
“Tôi bảo ăn thì ăn! Không ăn hết thì đừng mong rời khỏi đây!”
Bà ta cười nham hiểm, mắt ánh lên tia thắng lợi.
Nhưng đúng lúc này.
Ba tỷ phú và “bạch nguyệt quang” Lâm Huệ bất ngờ đẩy cửa bước vào.
Thấy mẹ tôi đang đè Cố Hằng xuống ghế, cười hả hê với vẻ mặt hung dữ, Lâm Huệ lập tức nhảy ra chỉ tay mắng chửi:
“Ôn Nhã, con tiện nhân này! Tôi biết ngay là cô lại đang ngược đãi Cố Hằng!”
“Tôi nghe người giúp việc nói hết rồi, mụ độc phụ này ép Cố Hằng uống nước trái cây có độc, hại thằng bé sợ đến mức khóc không ngừng.”
“Cô ta còn nhét đinh nhọn vào giày khiến Cố Hằng đau đến không đi nổi! Loại đàn bà độc ác như thế này nên bị tống vào tù!”
Lâm Huệ luôn tự xưng là mẹ nuôi của Cố Hằng, cứ có dịp là chạy đến khiêu khích mẹ tôi.
Kiếp trước, cũng chính cô ta là người tàn nhẫn đốt cháy Cố Hằng, rồi đảo lộn trắng đen, dụ dỗ Cố Hằng nói mẹ tôi là thủ phạm, khiến hai mẹ con tôi chết thảm.
Thấy ba tỷ phú giận dữ định giơ tay tát mẹ tôi, tôi vội vàng đứng ra:
“Mẹ con chỉ cho anh ấy uống nước khổ qua thôi ạ, còn giày cũng không có đinh nhọn gì cả, chỉ là miếng lót massage thôi. Nếu không tin, mọi người có thể hỏi anh Cố Hằng.”
Tay ba tỷ phú khựng lại giữa không trung, nửa tin nửa ngờ nhìn Cố Hằng:
“Những gì Viên Viên nói là thật à?”
Cố Hằng nhìn tôi một cái đầy ẩn ý.
Tim tôi thắt lại, tưởng rằng anh ta định nhân cơ hội tố cáo.
Không ngờ Cố Hằng lại gỡ đùi gà ra khỏi miệng, nhàn nhạt nói:
“Uống nước khổ qua xong, mụn của tôi đúng là hết thật.”
“Còn miếng lót massage đó đi lâu thấy khá dễ chịu, lòng bàn chân được thư giãn, chơi bóng rổ cũng không mệt nữa.”
Mẹ tôi và Lâm Huệ đều chết sững.
Cả hai không ngờ Cố Hằng lại chịu nói giúp mẹ tôi.
Lâm Huệ không cam tâm, lắc vai Cố Hằng chất vấn:
“Vậy lúc nãy cô ta mắng chửi con ầm lên là sao?!”
Tôi nhanh miệng chen vào:
“Mẹ con thấy anh gầy quá, nên muốn anh ăn nhiều thịt một chút.”
“Bàn đồ ăn này đều là mẹ tự tay chuẩn bị đấy ạ.”
Nghe vậy, ánh mắt Cố Hằng lóe lên, ba tỷ phú cũng lộ vẻ áy náy:
“Ôn Nhã, xin lỗi em, là anh đã trách nhầm em rồi.”

