Rõ ràng biết tôi dị ứng với thịt dê, vậy mà bạn trai vẫn sắp xếp một bữa tiệc sinh nhật toàn thịt dê.

Tôi vừa uống thuốc chống dị ứng, vừa cùng anh và bạn bè cười nói vui vẻ.

Sau khi thanh toán xong quay lại, tôi lại nghe thấy anh cười đùa với bạn:

“Tin không, chỉ cần tôi nói một câu, Giang Châu ăn phân cũng cam lòng! Dị ứng chút xíu thì tính là gì?”

Tim tôi chợt khựng lại.

Lại nghe anh nói:

“Nếu không phải là Viên Viên từ chối tôi, thì làm sao tôi có thể để mắt đến cô ta.”

1

Tôi đang đứng ngay cửa phòng bao, nhìn những vết phát ban đỏ nổi đầy trên cánh tay do dị ứng, chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười.

Đây chính là người đàn ông mà tôi đã dốc hết lòng yêu thương.

“Giang… Giang Châu…”

Trong phòng bao có người nhắc nhở, tất cả mọi người đều quay lại nhìn về phía cửa.

Tôi khẽ nhếch môi, xoay người rời đi.

Phía sau vẫn không ngừng những lời bàn tán.

“Lục Tư Vũ, còn không mau đuổi theo? Bạn gái cậu sắp giận rồi đấy.”

Lục Tư Vũ chỉ khẽ cười một tiếng:

“Đuổi theo cái gì chứ, chiến tranh lạnh vài hôm, cô ta lại sẽ quay về liếm gót giày tôi thôi.”

“Giang Châu ấy mà, không thể rời xa tôi được đâu.”

Sau đó là một tràng cười lớn.

Còn tôi thì bước nhanh hơn, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Tôi về nhà.

Bố mẹ nhìn ra được tâm trạng tôi không tốt.

Họ cố ý đến an ủi.

Tôi thu lại cảm xúc, với giọng rất bình tĩnh nói với họ:

“Con đã chia tay với Lục Tư Vũ rồi, bố không cần phải bận tâm vì cái dự án vô dụng của anh ta nữa đâu.”

Bố tôi rõ ràng sửng sốt.

Tôi lại quay sang nói với mẹ:

“Dự án cơ sở mà Lục Tư Vũ xin ở trường, mẹ cũng không cần vì con mà đi cửa sau giúp anh ta nữa, trường cứ làm việc công bằng theo quy định là được rồi.”

Mẹ tôi trợn to mắt, sau đó nhìn bố tôi một cái.

Một lúc lâu sau, họ mới phản ứng lại được.

“Con gái đã hiểu chuyện rồi, đã trưởng thành rồi!”

Vừa nói, mắt họ đỏ hoe cả lên.

Có thể thấy, hai năm tôi ở bên Lục Tư Vũ, thật sự khiến bố mẹ phải lo lắng không ít.

Để thể hiện quyết tâm của mình, tôi trịnh trọng nói với bố mẹ:

“Từ nay về sau, con sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với Lục Tư Vũ nữa, mong bố mẹ tin tưởng con.”

Bố mẹ nắm lấy tay tôi, vẫn đầy vẻ lo lắng:

“Bất kể con gái chúng ta đưa ra quyết định gì, bố mẹ đều sẽ kiên quyết ủng hộ.”

“Cảm ơn bố mẹ.”

2

Mấy ngày tiếp theo,

tôi hoàn toàn không liên lạc gì với Lục Tư Vũ.

Tôi mới phát hiện, không có Lục Tư Vũ…

thời gian của tôi bỗng dưng nhiều hơn rất nhiều.

Tôi có thể cùng bạn thân đi xem phim, uống trà chiều, dạo phố mua sắm, tận hưởng mọi khoảnh khắc vui vẻ.

Không cần phải dành thời gian cho những sự chờ đợi vô nghĩa, tự trách hay day dứt nữa.

Trước kia, tôi cũng từng cùng Lục Tư Vũ ăn cơm, xem phim, uống trà chiều.

Nhưng mỗi lần hẹn hò, anh ta đều đến trễ, mà thường là trễ hai ba tiếng đồng hồ…

Và mỗi lần đến trễ, cũng chỉ là những cái cớ quen thuộc.

Nào là bạn cần giúp đỡ, nào là dự án cần anh ta tính toán, nào là ngủ quên.

Dù sao thì trong thế giới của anh ta, cái gì cũng quan trọng hơn tôi.

Tôi vĩnh viễn chỉ là người đứng cuối cùng.

Có lúc tôi tức giận.

Anh ta liền nói: “Lúc trước em theo đuổi anh, thì nên biết anh là người như thế nào, giờ hối hận khi ở bên anh rồi hả? Vậy thì chia tay đi.”

Anh ta luôn dùng chia tay để đe dọa.

Còn tôi thì luôn bị anh ta nắm được điểm yếu.

Tặng anh ta đồ hiệu đắt tiền, anh ta lại nói tôi coi thường anh ta, chê anh ta nghèo.

Rồi lại đem món quà tôi tặng đưa cho bạn anh ta.

Tôi giới thiệu bố mẹ tôi cho anh ta, anh ta nói tôi cố ý dùng tiền bạc để đè ép anh ta.

Rồi miễn cưỡng nhận lấy tài nguyên từ bố mẹ tôi.

Tôi chủ động xin tham gia vào dự án của anh ta, anh ta liền chế nhạo tôi trước mặt mọi người là một tiểu thư nhà giàu không biết làm gì, chỉ biết gây phiền phức.

Nhưng mỗi lần tụ họp, tiệc tùng, anh ta lại dẫn tôi theo, để tôi trả tiền, tôi chi hết.

Lần trước sinh nhật anh ta, mời hơn hai mươi người ăn tiệc toàn thịt dê, tôi đã tiêu gần mười vạn tệ.