Anh ta vươn tay định đẩy Bùi Hồi ra.

Tôi lập tức túm chặt cổ tay anh ta, lực mạnh đến mức khiến anh ta phải nhăn mặt vì đau.

“Lục Kiến Minh, anh dám đụng vào nó thử xem!”

Khi chúng tôi đang giằng co, chiếc đồng hồ thông minh trẻ em trên tay Bùi Hồi đột nhiên vang lên âm thanh điện tử rõ mồn một.

“Đang kết nối với trung tâm khẩn cấp 110…”

Lục Kiến Minh như bị điểm huyệt, toàn thân cứng đờ.

Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay con, rồi lại nhìn sang tôi.

Trên gương mặt chúng tôi, chỉ là một vẻ điềm tĩnh, lạnh lẽo.

Điện thoại được kết nối rất nhanh.

Bùi Hồi nói vào đồng hồ, giọng bình thản đến đáng sợ:

“Alo? Chú cảnh sát ạ? Đây là khu dân cư XX, toà X, căn hộ X. Bố cháu đang định đánh mẹ cháu. Chú tới nhanh nhé.”

Nói xong, nó cúp máy.

Căn phòng khách lập tức rơi vào sự im lặng đến nghẹt thở, đến mức có thể nghe rõ hơi thở của từng người.

Lục Kiến Minh như bị rút hết sức lực, ngồi phịch xuống sofa đối diện.

Lần đầu tiên, trong mắt anh ta hiện lên nỗi sợ.

Có lẽ, anh ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, một người vợ hiền lành, cam chịu như tôi – cùng đứa con trai mà anh ta không mấy quan tâm – lại có thể trở nên xa lạ và nguy hiểm đến thế.

Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

Tôi ra mở cửa, hai cảnh sát mặc đồng phục đứng bên ngoài.

“Chào chị, chúng tôi nhận được tin báo có bạo lực gia đình xảy ra tại đây.”

Tôi nghiêng người để họ bước vào, chỉ vào Lục Kiến Minh đang ngồi thất thần trên ghế.

“Thưa các anh, là anh ta. Chồng tôi. Vì tranh chấp tài sản, anh ta vừa định ra tay đánh tôi.”

Ánh mắt hai cảnh sát lập tức trở nên nghiêm túc. Họ nhìn Lục Kiến Minh, rồi nhìn sang Bùi Hồi vẫn đang đứng chắn trước mặt tôi, dường như đã hiểu phần nào câu chuyện.

Cuộc hoà giải sau đó chẳng khác gì một trò hề.

Lục Kiến Minh cố gắng thanh minh rằng mình chỉ vì quá xúc động chứ chưa kịp ra tay.

Tôi không nói gì, chỉ ôm con vào lòng, im lặng.

Cảnh sát nghiêm khắc cảnh cáo Lục Kiến Minh bằng lời và ghi nhận vụ việc vào hồ sơ.

“Anh Lục, chúng tôi cảnh cáo anh, bạo lực gia đình không phải chuyện nhỏ. Nếu còn tái phạm, chúng tôi sẽ buộc phải áp dụng biện pháp mạnh.”

Sau khi tiễn cảnh sát đi, Lục Kiến Minh như quả bóng xì hơi.

Anh ta biết, chỉ với một lần cảnh sát lập hồ sơ, anh ta đã hoàn toàn rơi vào thế yếu trong vụ kiện ly hôn.

Đúng lúc đó, điện thoại anh ta reo lên.

Là mẹ anh ta gọi tới.

Vừa bắt máy, tiếng khóc gào chua chát của bà từ đầu dây bên kia vọng ra, chói đến mức làm tai tôi cũng đau nhói.

“Kiến Minh à! Mạng mẹ sao mà khổ thế này! Con tiện nhân đó, sao nó ác độc vậy chứ! Nó gom hết tiền trong nhà bỏ đi rồi! Đó là tiền dưỡng già của mẹ! Nó muốn tuyệt đường hương hỏa nhà họ Lục chúng ta hay sao!”

Lục Kiến Minh bị mẹ chửi đến tơi tả, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Anh ta cúp máy, trừng mắt nhìn tôi đầy căm hận.

“Bùi Thanh, đến cả tiền dưỡng già của mẹ tôi mà cô cũng dám đụng vào? Cô còn lương tâm không!”

“Lương tâm?” Tôi bật cười. “Đó là tài sản chung của vợ chồng, có tên tôi trên đó. Tôi chỉ đang bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình. Còn việc chăm sóc mẹ anh – đó là bổn phận của anh, không phải của tôi.”

“Tôi sống với anh mười năm, dốc hết lòng hết dạ. Cuối cùng nhận lại được gì? Là anh dắt tình nhân vào nhà như thể chính thất, là mẹ anh chỉ tay đuổi tôi cút khỏi nhà. Giờ, anh đòi tôi nói chuyện lương tâm với các người?”

“Lục Kiến Minh, anh cất cái giọng đạo đức giả đó đi.”

“Trước khi ký đơn ly hôn, từng đồng trong nhà này, đừng hòng ai đụng đến.”

“Nếu anh dám ra tay thêm một lần nữa với tôi hay con trai tôi, thì lần sau không phải cảnh sát tới hoà giải đâu.”

Tôi nhìn bộ dạng mất hồn của anh ta, lòng không hả hê, chỉ thấy trống rỗng và lạnh lẽo.

Mười năm.

Người đàn ông tôi từng yêu.

Người mẹ chồng tôi từng kính trọng.

Gia đình tôi từng hết lòng vun vén.

Tất cả… chỉ là một màn kịch được tính toán kỹ lưỡng.

Tôi nắm tay Bùi Hồi, dắt con vào phòng, đóng cửa lại.

Để lại phía sau những tuyệt vọng, tức giận, và tiếng thở dài của người đàn ông kia.

Ngôi nhà này, không còn là của tôi nữa.

Tôi cần một khởi đầu mới.

Một nơi không có dối trá, không có phản bội, chỉ có tôi và con trai tôi.

5

Tôi và Bùi Hồi dọn về nhà mẹ đẻ.

Khoảnh khắc mở cửa, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của bố mẹ, sự mạnh mẽ mà tôi cố gắng gồng lên suốt bao ngày qua lập tức sụp đổ.

Tôi lao vào lòng mẹ, như một đứa trẻ bị tổn thương nặng nề, bật khóc nức nở.

Những ngày qua, bao nhiêu chịu đựng, giả vờ mạnh mẽ, cứng rắn, đều vỡ vụn trong vòng tay ấm áp của bố mẹ.

Bùi Hồi không khóc. Thằng bé chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh, dùng bàn tay nhỏ vỗ nhẹ lên lưng tôi từng nhịp.

Bố tôi nhìn tôi, thở dài một hơi thật nặng nề, đôi mắt đỏ hoe.

Ông không hỏi gì, chỉ đi đến, đặt tay lên vai tôi, trầm giọng nói:

“Về được rồi là tốt. Đây mãi mãi là nhà của con.”

Chỉ một câu nói thôi, khiến tôi càng khóc to hơn.

Khi tâm trạng ổn hơn một chút, tôi kể lại mọi chuyện cho bố mẹ nghe – từ lúc phát hiện Lục Kiến Minh ngoại tình, đến màn ép ly hôn trong buổi tiệc sinh nhật, rồi đến việc tôi đóng băng tài sản và gọi cảnh sát.

Tôi kể lại rất bình thản, như thể đang kể câu chuyện của người khác.

Nhưng sắc mặt bố mẹ tôi thì ngày càng tệ.

Bố tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, đấm mạnh một cú xuống bàn trà gỗ lim, tạo ra tiếng “rầm” nặng nề.

“Thằng khốn! Lục Kiến Minh là đồ vong ân bội nghĩa!”

“Nếu không nhờ nhà họ Bùi chúng ta, công ty rách nát của nó đã sập từ đời nào! Giờ có chút thành tựu thì trở mặt phản bội con gái tôi? Nó nghĩ nó là ai!”

Mẹ tôi ôm lấy tôi, nước mắt cũng tuôn như mưa.

“Con gái đáng thương của mẹ, chịu bao nhiêu tủi nhục mà không nói sớm cho bố mẹ biết?”

“Con gái nhà họ Bùi chúng ta, sao lại để bọn nhà họ Lục chà đạp như thế!”

Nhìn bố mẹ vì mình mà tức giận, lòng tôi vừa ấm vừa chua xót.

Tôi lắc đầu: “Bố mẹ à, mọi chuyện qua rồi. Giờ con chỉ muốn ly hôn càng sớm càng tốt, cắt đứt mọi quan hệ với cái nhà đó.”

Bố tôi lau mặt, ánh mắt sắc lạnh và dứt khoát.

“Ly dị! Nhất định phải ly dị! Loại người như thế, nhà chúng ta không cần dây dưa!”

Ngay lập tức, ông cầm lấy điện thoại, bắt đầu gọi cho những mối quan hệ mà ông đã gây dựng bao năm qua.

“Alo, anh Trương à, tôi – Bùi Quốc An đây. Tôi có việc muốn nhờ anh giúp… vâng, là chuyện của con gái tôi. Anh chẳng phải quen đội luật sư ly hôn hàng đầu thành phố sao? Phải rồi, đúng đội giỏi nhất đấy!”

Cúp máy xong, bố tôi quay sang bảo:

“Thanh Thanh, con cứ yên tâm. Bố đã thuê đội luật sư giỏi nhất thành phố. Nhất định sẽ khiến cặp chó hoang đó thân bại danh liệt, tay trắng rời đi!”

Có bố mẹ làm chỗ dựa, trái tim tôi vốn treo lơ lửng suốt bao ngày qua cuối cùng cũng được thả lỏng.

Những ngày tiếp theo, tôi toàn tâm toàn ý dồn sức vào việc thu thập và sắp xếp chứng cứ.

Đội luật sư rất chuyên nghiệp. Họ cử riêng một cố vấn tài chính đến hỗ trợ tôi rà soát toàn bộ dòng tiền giữa tôi và Lục Kiến Minh suốt mười năm qua.

Từng khoản đầu tư của nhà mẹ đẻ tôi, từng đồng chi tiêu chung trong hôn nhân, và cả những khoản chi mập mờ khó hiểu.

Trong khối dữ liệu khổng lồ đó, chúng tôi phát hiện một điểm bất thường.

Một hợp đồng đầu tư tài chính từ năm năm trước.

Lục Kiến Minh dùng tài khoản cá nhân để mua một gói đầu tư trị giá ba triệu tệ đứng tên mẹ anh ta.

Số tiền đó, ở thời điểm ấy, vượt xa mức thu nhập bình thường của anh ta.

Tiền từ đâu mà có?

Luật sư ngay lập tức chỉ ra vấn đề:

“Cô Bùi, rất có khả năng đây là hành vi tẩu tán tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân, mang tính chất cố ý.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng, trong lòng lại dâng lên một nỗi nghi hoặc khác, sâu sắc hơn nhiều.

Tôi bắt đầu nhớ lại những chuyện trong quá khứ.

Tình cảm của mẹ chồng với Lục Kiến Minh… không giống tình mẫu tử bình thường. Nó giống như một sự bù đắp thái quá, một dạng tình cảm ám ảnh đến mức lệch lạc.

Lục Kiến Minh dù làm gì sai, bà cũng bênh vực vô điều kiện.

Còn bố chồng – một người đàn ông hiền lành, ít nói – lại luôn giữ khoảng cách rất rõ ràng với đứa con trai “duy nhất” của mình.

Và cả ngoại hình của Lục Kiến Minh nữa.

Anh ta không giống bố, cũng chẳng giống mẹ.

Trước đây tôi nghĩ chỉ là chuyện di truyền kỳ lạ. Nhưng giờ nghĩ lại… thấy rợn người.

Một ý nghĩ điên rồ hiện lên trong đầu tôi, khiến sống lưng lạnh toát:

Nếu như… Lục Kiến Minh không phải con ruột của bố chồng thì sao?

Nếu ba triệu tệ kia… là món “đền bù” của mẹ chồng dành cho con trai mình thì sao?

Khi ý nghĩ đó nảy ra, nó như dây leo độc, lập tức lan khắp đầu óc tôi.

Nó giải thích được vì sao bà mẹ ấy lại yêu thương con một cách mù quáng đến vậy.

Giải thích được sự lạnh lùng xa cách của ông chồng dành cho đứa con trai duy nhất.

Và cũng giải thích được vì sao trong bữa tiệc sinh nhật, khi Lục Kiến Minh dắt theo con riêng đến, mẹ chồng tôi – sau vài giây sững sờ – lại có thể nhanh chóng tiếp nhận và còn mừng rỡ như phát cuồng.

Bởi thứ bà ta muốn bảo vệ, chưa từng là dòng máu nhà họ Lục.

Thứ bà ta bảo vệ, là chính con trai bà. Là bí mật của riêng bà.

Nghĩ đến đây, toàn thân tôi đổ mồ hôi lạnh.

Nếu đó là sự thật, thì mười năm qua mẹ con họ trước mặt tôi diễn vở “mẹ hiền con hiếu” quả là quá kinh hoàng.

Tôi lập tức kể hết giả thuyết của mình cho luật sư.

Anh ta nghe xong, trầm ngâm hồi lâu.

Rồi nói:

“Cô Bùi, hiện tại đó chỉ là suy đoán. Nếu không có bằng chứng, thì trên phương diện pháp lý, nó không có giá trị.”

“Nhưng nếu là sự thật, thì đây chính là đòn chí mạng, có thể phá hủy hoàn toàn hình ảnh đạo đức mà họ đang cố giữ.”

Tôi hiểu.