Chồng tôi dắt theo tình nhân và đứa con riêng, ép tôi ly hôn ngay trong tiệc mừng thọ 75 tuổi của mẹ chồng.
Đối mặt với ánh mắt xì xào của toàn bộ khách khứa, tôi còn chưa kịp mở miệng.
Thì con trai 10 tuổi của tôi đã cầm lấy micro từ tay MC.
Giọng nó còn non nớt, nhưng từng chữ rõ ràng rành mạch: “Cảm ơn cô dì không rõ tên tuổi này. Từ nay về sau, ba cháu – cái xác sống này – nhờ cô chăm sóc giùm luôn nhé.”
Cả hội trường lập tức vỡ òa.
01
Sảnh tiệc mừng thọ được trang hoàng lộng lẫy, ánh đèn pha lê phản chiếu những tia sáng xa hoa giả tạo.
Trong không khí là mùi nước hoa đắt tiền, món ăn cao cấp và tiếng cười gượng gạo của mọi người, hòa quyện lại thành một sự ngọt ngào đến buồn nôn.
Tôi mặc chiếc váy dài màu champagne nhã nhặn, khoác tay mẹ chồng, gương mặt giữ nụ cười chuẩn mực mà tôi đã luyện suốt 10 năm làm dâu.
Mẹ chồng tôi năm nay 75 tuổi, đây là buổi tiệc lớn nhất của nhà họ Lục trong những năm gần đây.
Lục Kiến Minh – chồng tôi – với tư cách là con trai trưởng, lẽ ra phải đứng bên cạnh chúng tôi.
Nhưng anh ta biến mất ngay từ đầu buổi tiệc.
Tôi đã gọi cho anh ta ba lần, không lần nào có người nghe máy.
Mẹ chồng có vẻ không hài lòng, khẽ càu nhàu bên tai tôi:
“Kiến Minh lại đi đâu nữa rồi? Dịp quan trọng thế này mà không biết điều chút nào.”
Tôi mỉm cười trấn an:
“Mẹ, chắc anh ấy đang tiếp khách quý ngoài cửa. Mẹ đừng lo.”
Nhưng trong lòng tôi, từng chút một đang chìm sâu vào vực lạnh.
Tôi biết anh ta đi đâu.
Hoặc đúng hơn, là đi gặp ai.
Chỉ ba ngày trước, tôi phát hiện ra chiếc điện thoại khác của anh ta.
Những bức ảnh không thể chấp nhận được, những tin nhắn tình tứ đến buồn nôn, và cả đoạn video một bé trai gọi anh ta là ba.
Mười năm hôn nhân, hóa ra chỉ là một màn kịch do một người đạo diễn.
Mà tôi chính là nữ chính đáng thương bị bịt mắt từ đầu đến cuối.
MC trên sân khấu đang sôi nổi phát biểu, khách khứa nâng ly cười nói rôm rả, khung cảnh đầy vẻ sum vầy hạnh phúc.
Chỉ riêng tôi, như một linh hồn lạc lõng đứng ngoài tất cả, lạnh lùng nhìn vào bữa tiệc “của gia đình tôi”.
Đúng lúc đó, cửa chính của sảnh tiệc bị đẩy ra.
Dưới ánh đèn flash, Lục Kiến Minh bước vào trong bộ vest thẳng thớm, gương mặt rạng rỡ như thể là nhân vật chính của buổi tiệc.
Anh ta không đi một mình.
Khoác tay anh là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, mặc chiếc váy bó màu đỏ rực, trang điểm kỹ càng, ánh mắt khiêu khích không chút che giấu.
Nhưng chói mắt nhất là đứa bé trai đi giữa họ – gương mặt có đến bảy phần giống Lục Kiến Minh.
Máu trong người tôi như đông lại ngay lập tức.
Tôi đã tưởng tượng ra vô số kịch bản vạch mặt, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ là hôm nay – ngay tại đây.
Ngay trong tiệc mừng thọ 75 tuổi của mẹ chồng, trước mặt toàn bộ họ hàng thân hữu.
Anh ta chọn cách tàn nhẫn nhất, để đâm tôi đến tận cùng đau đớn.
Tiếng xôn xao của đám đông dần lắng xuống, mọi ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng về phía chúng tôi.
Bối rối. Kinh ngạc. Khinh thường. Thương hại.
Vô vàn ánh nhìn đan xen thành một cái lưới khổng lồ, siết chặt lấy tôi không lối thoát.
Sắc mặt mẹ chồng ban đầu là sửng sốt, rồi chuyển sang một vẻ phức tạp mà tôi không thể đoán nổi.
Bà buông tay tôi ra, vội bước lên phía trước.
“Kiến Minh, con đang làm cái gì vậy hả?” – giọng bà nghẹn đầy tức giận.
Nhưng Lục Kiến Minh không thèm liếc nhìn tôi một cái, anh ta đi thẳng tới trước mặt mẹ, trên môi là nụ cười gần như tàn độc.
“Mẹ, con mang đến món quà sinh nhật tuyệt nhất cho mẹ đây.”
Anh kéo người phụ nữ và đứa bé lại gần, từng chữ rõ ràng:
“Đây là Trương Lan, và đây là con trai của tụi con – Lục Viễn, năm nay ba tuổi.”
“Mẹ không luôn miệng nói muốn có cháu trai sao? Giờ thì mẹ có rồi.”
Toàn bộ sảnh tiệc rơi vào im lặng chết chóc.
Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực, từng nhịp đập như muốn làm vỡ nát cả lồng ngực tôi.
Trương Lan ngọt ngào nhìn mẹ chồng, cất tiếng gọi:
“Mẹ ơi.”
Đứa bé tên Lục Viễn cũng rụt rè nói theo:
“Bà ơi.”
Cơ thể mẹ chồng tôi khẽ lảo đảo, nhưng bà không nổi giận.
Bà chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé ấy, ánh mắt bừng lên thứ ánh sáng cuồng nhiệt như sói đói thấy con mồi.
Ánh mắt đó khiến tôi rùng mình, lạnh sống lưng.
Lục Kiến Minh cuối cùng cũng quay đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt ấy không có chút áy náy nào, chỉ có sự lạnh lùng quyết liệt và một tia đắc ý khó phát hiện.
“Bùi Thanh, mình ly hôn đi.”
Anh ta nói.
“Em không sinh được đứa thứ hai, không làm mẹ anh toại nguyện có cháu đích tôn. Bây giờ Trương Lan và Lục Viễn đã đến, em nên nhường chỗ rồi.”
“Nể tình vợ chồng mười năm, anh sẽ không làm khó em. Tự thu dọn đồ đạc mà dọn ra khỏi nhà. Căn nhà này, cùng cổ phần công ty, em đừng mơ tới nữa.”
Tay trắng rời đi.
Anh ta trước mặt bao người, buộc tôi phải tay trắng rời khỏi cuộc đời anh ta.
Tiếng xì xào quanh tôi dâng lên như thủy triều:
“Trời ơi, thì ra Lục Kiến Minh có người khác bên ngoài.”
“Con riêng lớn thế kia rồi, Bùi Thanh thật tội nghiệp.”
“Tội gì mà tội, tại cô ta không biết đẻ, chiếm chỗ mà không biết điều.”
“Chuẩn rồi, không sinh được con trai, bị bỏ là đúng thôi.”
Từng lời như kim nhọn độc, đâm từng nhát vào da thịt tôi.
Tôi bóp chặt lòng bàn tay, cơn đau dữ dội giúp tôi giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng.
Tôi không thể gục ngã, càng không thể mất mặt ngay lúc này.
Tôi nhìn Lục Kiến Minh, nhìn Trương Lan bên cạnh đang cười e ấp, nhìn đứa bé kia – vừa rụt rè vừa ánh lên chút đắc ý.
Rồi tôi quay sang nhìn mẹ chồng.
Bà vậy mà… bà lại đưa tay ra, run rẩy vuốt mái đầu của Lục Viễn.
Trên mặt bà hiện lên nụ cười như vừa nhặt được bảo vật: “Cháu ngoan, cháu trai ngoan của bà.”
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như hóa đá.
Thì ra, cái gọi là “nối dõi tông đường”, cái gọi là “cháu trai”, còn quý giá hơn cả mười năm tôi hi sinh tuổi trẻ và thanh xuân.
Tôi chỉ là món đồ cần bị gạt sang một bên, để nhường chỗ cho cái gọi là “tình yêu đích thực”.
Tôi há miệng, cổ họng như bị tắc nghẹn bởi một nắm bông, không thốt ra nổi một lời.
Trong khoảng không ngột ngạt ấy, một giọng trẻ con vang lên trong trẻo:
“Khoan đã.”
Tôi giật mình quay lại, thấy con trai tôi – Bùi Hồi – chẳng biết từ lúc nào đã bước đến bên MC.
Thằng bé nhỏ xíu, chỉ cao tới hông của MC.
Vậy mà nó bình tĩnh nhận lấy chiếc micro nặng nề từ bàn tay bối rối của MC.
Mọi ánh đèn đều đổ dồn về thân hình bé nhỏ ấy.
Đôi mắt đen láy như hai viên đá obsidian, lướt qua Lục Kiến Minh, lướt qua Trương Lan, rồi dừng lại ở tôi – trao cho tôi một ánh nhìn đầy an ủi.
Sau đó, nó giơ micro lên, hắng giọng.
Giọng còn non nớt, nhưng từng chữ rõ ràng rành mạch.
“Cháu chào mọi người, cháu tên là Bùi Hồi.”
“Hôm nay là sinh nhật 75 tuổi của bà nội, cháu xin cảm ơn các cô chú, ông bà đã đến dự.”
Nó nói trôi chảy, từng câu từng chữ mạch lạc như người lớn.
Gương mặt Lục Kiến Minh hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Mẹ chồng thì nhíu mày, dường như muốn quát tháo.
Nhưng Bùi Hồi không cho họ cơ hội.
Giọng nó đổi tông, trên gương mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười ngây thơ, quay sang nhìn Trương Lan:

